KỶ NIỆM VỀ TUỔI THƠ
Nhân dịp Lễ 30-4 , tôi nhớ lại kỷ niệm mà cho tới nay vẫn đậm nét trong ký ức tôi về hình ảnh chú Bộ đội trong chiến tranh .
Hồi đó khoảng năm 1968 , tôi sống với mẹ tôi ở trong một khu rừng cà phê mít tại Huyện Nghĩa Đàn tỉnh Nghệ An ( Khi đó trường mà mẹ tôi dạy học sơ tán về đó để tránh bom ) . Nơi tôi sống gần một Bản Mường . Các chú bộ đội trước khi vào Nam thì về đó để huấn luyện tân binh 3 tháng , các chú ở trong nhà đồng bào mường . Có lẽ vì tôi là con Cô giáo nên các chú hay sang chơi nhảy dây với tôi lắm , rồi các chú lại cho tôi lương khô , và nhất là lương khô của các chú chỉ huy thì ăn rất ngon . Hồi đó mẹ tôi nói trong đợt huấn luyện này toàn là sinh viên của các trường đại học Hà Nội . Khi đó còn bé tôi không hiểu gì , nhưng cứ thấy sau mỗi đợt huấn luyện , các chú ra chiến trường thì mẹ tôi lại bần thần , lo lắng . Sau này tôi mới hiểu , mẹ tôi sợ các chú đi mà không có ngày trở lại , toàn là tri thức của đất nước mà mất đi là một thiệt thòi lớn cho quốc gia . Cũng như học trò của mẹ tôi , viết đơn bằng máu ( Ký bằng máu ) để được ra trận , nhưng số người quay về thì rất ít , mỗi lần nhận được tin báo tử của học trò là mẹ tôi lại khóc .
Trong số các chú hay chơi với tôi có 1 chú là sinh viên trường đại học tổng hợp văn tên là Đường Phong . Chú làm thơ rất hay , và hay đóng các quyển sổ thơ để ghi chép các bài thơ mà chú sáng tác . Bài thơ chú tặng , vẫn in đậm trong óc tôi cho tới ngày hôm nay , mỗi lần nghĩ đến nó là tôi chỉ mong ước rằng , cuộc chiến đừng cướp đi Chú Đường Phong của tôi , một con người tài năng , nhân hậu , và tôi rất đau lòng nếu phải nghĩ rằng chú đã bỏ lại thân xác nơi chiến trường ( các thông tin về chú tôi chỉ biết ít ỏi qua bài thơ của chú tặng tôi , nên không thể biết tình trạng sau đó của chú )
Tôi xin đăng lại bài thơ Chú Đường Phong tặng tôi , để mọi người cảm nhận được tâm tư tình cảm của thanh niên thế hệ đó đứng trước sự sống còn
VIẾT CHO BÉ HƯƠNG LÊ
Cháu vẽ tặng chú cây dừa
Trang đầu cuốn sổ thơ vừa đóng xong
Thân dừa theo nét tay cong
Lá dừa tỏa rộng mênh mông đất trời
Hương Lê bảy tuổi cháu ơi
Tuổi thơ cháu vẫn xanh tươi như dừa
Phải chặng cháu vẽ ước mơ
Hòa bình xanh ngắt màu thơ đó mà
Chú đi chiến đấu nơi xa
Nơi cây dừa cháy , nơi hoa dừa tàn
Bởi thằng Mỹ ác dã man
Đem bom đánh phá tan hoang rừng dừa
Hành quân vất vả sớm trưa
Nhớ sao lời cháu thiết tha hôm nào
Quả dừa cháu vẽ trên cao
Khát nước lúc nào chú bẻ chú xơi
Lớn khôn nhớ nhé Lê ơi
Giữ Tâm hồn mãi xanh tươi như dừa
Chú Đường Phong
Chính những lời nhắn nhủ của chú Phong là một động lực lớn giúp tôi tu dưỡng tính cách của mình trong cuộc sống và sự nghiệp