KỶ NIỆM CHIẾN TRƯỜNG
TRONG MƯA
-
Rừng xa mưa trắng trời
Bạn tôi nằm lẫn gió
Không tên, không phần mộ
Lâu rồi không khói hương
-
Bạn tôi mười tám tuổi
Một mình một quả bom
Đồng đội nhặt hết buổi
Liệm một bọc con con
-
Người đi tìm bạn tôi
Ngã lưng đèo, phục kích …
Người bắn trong mưa rơi
Khuất rừng sâu, sốt rét ..
-.
Những người mẹ khóc con
Khắp trong nam ngoài bắc
Tiếng khóc dần dần tắt
Theo người vào đất đai
-
Hòa bình đang ngon giấc
Trong êm đềm mưa rơi …
=
ĐẾM TÓC
-
Ngắm người hong tóc ngoài hiên
Còn bao nhiêu nắng tự miền non xanh
Bao nhiêu óng ả đã dành
Bao nhiêu đắng những … thôi đành lặng im
Tiếng cười đã rạn chân chim
Lược gương hẳn muốn đi tìm ngày xưa
Ngày xưa vai súng vai bừa
Trắng trong đợi tặng người chưa ngỏ lời
Ngày xưa đã hóa chân trời
Người xưa hóa gió trên đồi không tên
Phấn son một chút nào, em
Tháng mười tái giá đồng chiêm cũng vàng!
=
CHUYỆN BÊN NGOÀI CA DAO
-
Chuyện rằng một người nhớ phượng
“Chiều chiều ra đứng ngõ sau…”
Lại nghe có người chống gậy
Rủ hoàng hôn đứng trên cầu
-
Hai người, hai bờ sóng vỗ
Cùng trường, lớp trước lớp sau
Thình lình bom trùm trời đất
Một phen nép sát vào nhau
-
Bom tan, mỗi người mỗi ngả
Đôi khi thấp thoáng trên đường
Tóc ngắn chưa từng biết nhớ
Tóc dài chưa đủ tơ vương
-
Rồi một ngày kia tiễn biệt
Ngang trời một nhánh phượng bay
Cái áng cầu vồng một sắc
Người đi ghìm chặt trong tay
-
Chiến tranh dài hơn tuổi trẻ
Người đi tập tễnh trở về
Gặp người bồng con thảng thốt
Phượng chiều rỉ rả tiếng ve
-
Mùa đến, thêm mùa nhớ phượng
“Chiều chiều ra đứng ngõ sau”
Mùa đi, một người vịn gậy
Đứng làm hoàng hôn trên cầu!
=
ĐVN